Một người lính trở về nhà đoàn tụ cùng gia đình sau nhiều năm tham chiến ở Việt Nam. Từ SanFrancisco anh gọi về thăm hỏi gia đình.
-Cha mẹ ơi, con đang trở về nhà đây. Nhưng còn có điều muốn xin phép cùng cha mẹ. Con muốn dẫn bạn cùng về nhà mình.
-Ồ được thôi con trai. Cha mẹ rất sẵn lòng đón tiếp bạn con.
-Nhưng có điều này cha mẹ nên biết: anh ấy bị thương khá nặng trong chiến tranh, mất cả cánh tay và đôi chân. Anh ấy không còn chỗ nào để nương tựa, vì vậy con muốn anh ấy về sống cùng nhà mình.
-Cha mẹ rất tiếc khi nghe điều này, có thể chúng ta sẽ giúp anh ấy tìm đuọc chỗ trú ngụ.
-Ồ không, con muốn anh ấy ở cùng chúng ta kia.
-Con không biết con đang đòi hỏi điều gì đâu con trai. Một người tàn tật như vậy sẽ là một gánh nặng đè lện vai chúng ta. Chúng ta còn cuộc sống riêng tư của chúng ta nữa chứ, không thể để một người như vậy chen vào cuộc sống của chúng ta được. Tốt hơn hết là con nên quay về nhà và quên anh chàng ấy đi. Anh ta chắc sẽ tự tìm được cách kiềm sống thôi.
Nghe đến đó, người con trai gác máy. Vài nagỳ sau họ đột nhiên nhận được cú điện thoại từ cảnh sát SanFrancisco báo tin người con trai đã chết sau khi ngã từ một tòa nhà cao tầng. Cảnh sát cho rằng đây là một vụ tự sát.
Người cha và mẹ đau buồn này vội vã bay đến SanFrancisco và được dẫn đến nhà tang lễ thành phố để nhận xác con. Họ nhận ra anh ngay, nhưng họ cũng kinh hoàng nhận ra một điều khác cùng lúc. Con trai họ chỉ còn lại một tay và một chân.
Theo Judge me by the footprints
I leave behind